01/06/2011 11:19 GMT+7 | Pháp
(TT&VH) - Với việc giúp Lille giành cú đúp, vô địch Ligue 1 và Cúp quốc gia, Rudi Garcia vừa trải qua mùa giải thành công nhất trong sự nghiệp. Dĩ nhiên, ông hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Huấn luyện viên (HLV) xuất sắc nhất.
Khởi nghiệp HLV
HLV Rudi Garcia - Ảnh Getty |
Năm 1994, Garcia chỉ là một HLV kiêm cầu thủ tại một đội bóng cấp phường có tên Corbeil-Essonnes. Cùng thời gian đó, ông đăng ký tham gia khóa học STAPS (Khoa học và công nghệ trong thể thao và hoạt động thể chất) tại Orsay đồng thời làm việc cho một chương truyền hình thực tế. Nhà cầm quân này chia sẻ: “Đó là giai đoạn chúng tôi phải kiếm sống rất vất vả. Tôi đã phải làm nhiều việc cùng lúc mới có thể đạt tới mức lương tối thiểu”. Những công việc mang ít tính chuyên môn khiến Garcia muốn quay trở lại với môi trường bóng đá chuyên nghiệp.
“Tôi được biết rằng Robert Nouzaret, người thầy từng dẫn dắt tôi hồi ở Caen (1988-1990), và Gerard Soler, đồng đội cũ tại Lille (1986), đang làm việc tại Saint-Etienne. Tôi đã liên hệ với họ”. Được bổ nhiệm làm trợ lý HLV phụ trách thể lực của các cầu thủ, Garcia chuẩn bị những bài tập luyện cho Nouzaret. “Tôi đã học hỏi được rất nhiều từ ông ấy”, Garcia nhớ lại. “Ông ấy (Nouzaret) lên kế hoạch cho mọi thứ, ngay cả đối với những biển báo trên sân. Chính ông ấy là người đặt tấm biển với dòng chữ “Chào mừng tới chảo lửa” trong hành lang dẫn ra SVĐ Geoffroy-Guichard”.
Saint-Etienne trở lại giải đấu cao nhất nước Pháp năm 1999 và ngay lập tức giành được vị trí thứ 6 nhưng đến 9/2000, HLV nổi tiếng John Toshack được bổ nhiệm thay thế Nouzaret. “Lúc ấy tôi muốn rời CLB theo Nouzaret nhưng lãnh đạo đội bóng không đồng ý. Và sau đó là một điều bất ngờ khi tôi lại giữ vai trò thông dịch viên cho Toshack (tiếng Tây Ban Nha), đó cũng là những trải nghiệm rất thú vị. Ông ấy (Toshack) đến sân tập từ sớm và ra dấu với các cầu thủ từ xa nhưng... họ chẳng hiểu gì. Do đó, Chủ tịch Alain Bompard đã bổ nhiệm Jean-Guy Wallemme và tôi làm phiên dịch”.
“Le Mans không còn là đội bóng”
Sau vụ bê bối hộ chiếu giả, Saint-Etienne xuống hạng còn Garcia bị sa thải khi từ chối ngồi vào chiếc ghế HLV phó của đội. Chính sự kiện này đã làm Garcia mạnh mẽ hơn rất nhiều: “Tôi chưa từng thấy báo chí, truyền thông đông đúc như vậy. Thất bại và những scandal được người ta săm soi, bới móc còn nhiều hơn khi bạn giành danh hiệu. Sau tất cả, tôi học được cách bảo vệ mình”. Sau một năm thất nghiệp, Rudi Garcia được bổ nhiệm làm trợ lý cho Jacques Santini tại Lyon và sau đó là Rafael Benitez tại Valencia.
“Tôi đã nhận được hai lời đề nghị từ Ligue 2, nhưng tôi cũng nhận được cuộc gọi từ Bernard Gnecchi, Chủ tịch của Dijon, đội đang vật lộn cho cuộc chiến trụ hạng tại CFA (Giải hạng tư của Pháp). Một ngày, tôi lái xe tới St. Stephen và gặp Fred (người sau đó trở thành trợ lý cho Rudi Garcia tại Dijon và Lille). “Tại Dijon, tôi đã học cách quản lý CLB một cách chuyên nghiệp. Tôi trực tiếp đàm phán các hợp đồng, tham gia quản lý ngân sách và theo học các khóa học về quản lý chuyên nghiệp”.
Được liên hệ tới Le Mans năm 2008, Garcia đã chuyển lên một nấc thang mới trong sự nghiệp. “Tôi rất biết ơn Ngài Henri Legarda (Chủ tịch Le Mans), người đã tạo cho tôi cơ hội làm việc tại Ligue 1. Trước khi chính thức ký hợp đồng, Chủ tịch đã mời tôi tới xem một trận đấu của CLB. Ông ấy đã đón và đưa tôi thăm quan một vòng quanh MMArena, điều đó quả thực tuyệt vời. Tôi rất nhớ quãng thời gian đó, dù nó chỉ diễn ra trong 1 năm”.
“Jean-Michel Vandame (cố vấn thể thao cho Chủ tịch Michel Seydoux của Lille) đã đến gặp tôi. Lille rõ ràng là CLB của trái tim tôi, tôi đã từng có quãng thời gian thi đấu thành công tại đây (1982-1988)”. Vẫn lời Garcia: “Tôi đã ra đi nhưng có một số điều tôi không nói ra vào lúc đó. Nếu như De Melo, Yebda, Calvé và Matsui không hết hạn hợp đồng, nếu như tôi không cảm thấy sự ra đi của Romaric và Sessegnon, tôi có thể đã vẫn ở lại Le Mans. Tôi phải ra đi vì đó không còn là một đội bóng...”
Lên đỉnh Ligue 1
Khi gia nhập Lillie để thay thế Claude Puel vốn khá thành công trước đó, Rudi Garcia cảm thấy đủ tự tin để áp dụng triết lý bóng đá của mình. “Mình có cái mà họ cần”, Rudi tự nhủ. Nhưng mùa bóng đầu tiên không bao giờ dễ dàng. Lille xếp thứ 5 nhưng bản thân Garcia đã bị Chủ tịch Seydoux đẩy khỏi đội bóng vào cuối mùa, trước khi được mời trở lại sau đó. “Năm đầu tiên tôi cảm thấy rất cô đơn. Mọi HLV đều cần sự hỗ trợ, tin tưởng của lãnh đạo đội bóng. Nhưng sự thực là chúng tôi không trao đổi nhiều. Khi Chủ tịch Seydoux gọi tôi trở lại vào tháng 6/2009, tôi có chút lưỡng lự nhưng rồi đã chấp nhận. Vấn đề tự trọng được gác lại một bên khi tôi nghĩ về những kế hoạch và tham vọng còn dang dở với đội bóng”.
Giờ đây, hai năm sau thời khắc lịch sử đó, cả Chủ tịch Michel Seydoux và HLV Rudi Garcia, rõ ràng là chẳng ai phải hối tiếc vì quyết định của mình. Lille của ngày Seydoux có cú đúp còn Garcia thì được phong là huấn luyện viên xuất sắc nhất.
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất