(TT&VH) - Hiếm có nhà đương kim VĐTG nào ít được quan tâm như Italia. Các chàng trai Azzurra sống trong sự bao vây của báo chí nước mình, những người viết báo và quay phim cho các độc giả nói tiếng Italia. Các tifosi hầu như bỏ rơi họ. Không phải là các tifosi không đến tụ tập trước trại quân của Italia ở khách sạn Leriba Lodge. Họ đã có mặt ở đó và hát vang những bài ca “cách mạng” của đội tuyển trong ngày đầu tiên khi Azzurra đổ bộ lên đất Nam Phi cho công cuộc bảo vệ chiếc Cúp vàng. Những kiều dân Italia sống ở Johannesburg cũng có mặt trong số đó. Nhưng sau đó, họ cứ vắng dần, vắng dần và bây giờ, cái thú chầu trực trước doanh trại của đội Azzurra ở một giải đấu lớn để có thể biết đâu nhìn thấy một ngôi sao nào đó của đội VĐTG cũng đã mất đi. Từ EURO 2008, Italia đã đóng kín trại lại với tất cả, trong đó có các tifosi của chính mình, và các ngôi sao của họ-những triệu phú giàu nứt đố đổ vách-thậm chí dè xẻn đến từng nụ cười hay những cái vẫy tay cho những người hâm mộ. Tôi đã từng cùng với vài chục tifosi đứng chờ cả tiếng đồng hồ trước doanh trại của Italia ở Baden, Áo, trong dịp 2008 và hiểu được tại sao các tifosi bây giờ không còn muốn đứng trước trại của đội nữa. Hình ảnh cánh cảnh sát mặt hằm hằm nhìn các tifosi và nhân viên an ninh của đội hất hàm đuổi cánh phóng viên (không phải người Ý) và người hâm mộ đứng trước cửa trại đến giờ vẫn là một ám ảnh với tôi. Hình ảnh các tifosi khó chịu và lầm bầm nguyền rủa chính các cầu thủ của mình cũng chưa nguôi ngoai. Giờ đến lượt World Cup 2010. Một tifoso đến từ Venezia nói với tôi: “Chúng tôi từ Ý sang không phải để khủng bố đội tuyển mà là để ủng hộ họ. Họ không thể cư xử như thể chúng tôi sắp giết họ đến nơi”.
Sự thật là các đội tuyển khác dự World Cup cũng tiến hành những biện pháp đặc biệt để bảo vệ mình khỏi con mắt nhòm ngó của dư luận, nhưng các fan của họ hiếm khi phải trải qua cái cảm giác bị ruồng bỏ như các tifosi Italia. Những người Pháp có thể cảm thấy buồn chán vì đội của họ chơi kém, nhưng ít ra họ vẫn cảm thấy gần gũi với đội. Những người Anh cũng tương tự. Những người Argentina hay Mexico thì khỏi phải nói. Luôn có một sự gắn bó hữu cơ nhất định giữa họ, và những chiến thắng của ĐT nước họ càng khiến cho những giờ phút phải chờ đợi đội đi qua, chỉ để nhìn lướt qua chòm râu của thánh Diego hay một cái vẫy tay của Messi, càng trở nên quý giá biết bao. Những người Ý không có cảm giác ấy. Sự “kín đáo” quá mức của những người Thiên thanh khi đến World Cup (một sự thận trọng cần thiết hay là làm cao?) cùng với những trận đấu gây thất vọng đã càng khiến đội và người hâm mộ xa nhau. Ở World Cup này, các tifosi đến Nam Phi rất ít và những người mà tôi gặp đều cảm thấy sợi dây giữa họ với những người Azzurra không còn được duy trì. Mastrolili, phóng viên của nhật báo La Stampa, nói với tôi, rằng: “Không phải Azzurra không muốn gần gũi với các tifosi, mà những người lãnh đạo của LĐBĐ Italia (FIGC) rất sợ những vấn đề nội bộ của đội lọt ra ngoài. Họ không những e ngại chính các phóng viên Italia mà còn sợ các thông tin không hay từ bên ngoài có thể ảnh hưởng đến đội”. Tifosi vô hình chung trở thành nạn nhân của một chính sách an ninh quá chặt chẽ.
Nhưng, cái cảm giác kinh khủng hơn đối với những người hâm mộ Italia lại ở chỗ khác. Theo Mastrolili, đây là một World Cup kì lạ với đội Ý, bởi có lẽ đây là lần đầu tiên trong lịch sử các giải đấu, một đội ĐKVĐTG ít được để ý đến vậy. Cánh phóng viên nước ngoài rất ít quan tâm đến Italia và viết không nhiều về Italia. Tại sao, bởi Italia tự cô lập mình với thế giới bên ngoài, đến mức chính Gattuso, một người thẳng tính đã phải thốt lên rằng dường như anh đang bị cấm cung trong lô cốt? Không hẳn thế. Với báo chí nước chủ nhà Nam Phi, mối quan tâm hàng đầu của họ là đội Anh và Hà Lan (Nam Phi từng là thuộc địa của 2 nước này), trong khi tâm điểm mọi sự chú ý của báo chí các nước khác là Argentina và Brazil, những đội bóng chơi đẹp, cống hiến và là những ứng cử viên hàng đầu cho chức vô địch. Phong độ của Italia trước giải, sự chuyển giao thế hệ giữa những người Berlin 2006 với hậu Berlin và điều đặc biệt là trong đội hình Italia không có những ngôi sao lớn đã khiến người ta dường như chối bỏ đội Thiên thanh. Ngôi sao trong mắt công chúng chắc chắn là Messi chứ không phải Cannavaro, nhân vật HLV được kính trọng và nhắc đến nhiều nhất phải là Maradona chứ không phải Lippi. Italia giờ đây giống như một món hàng sang trọng ở thời hạ giá rất ít người ngó và không ai muốn mua. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu Italia thắng Slovakia và đi tiếp sâu hơn nữa? Điều gì sẽ đến nếu Italia sẽ lại đi theo con đường của Espana 82 (hòa 3 trận vòng bảng, sau đó VĐTG) chứ không phải Mexico 86 (hòa 2 trận đầu vòng bảng, thắng trận thứ 3 và thua Pháp ở vòng 2)?
Có lẽ sẽ chẳng có nhiều điều thay đổi. Mastrolili bảo, người ta sẽ tiếc nuối nhiều hơn nếu Argentina, Đức, Anh hay thậm chí Uruguay bị loại. Có lẽ anh đúng. Kể từ sau World Cup 2006 với những trận nghẹt thở và bản anh hùng ca Berlin, những người Thiên thanh không còn tạo ra những cảm xúc nữa rồi. Màu xanh trên áo của họ đậm hơn, khẩu hiệu của họ trên xe bus của đội “Màu xanh (Azzurro) của chúng ta trên bầu trời châu Phi” nghe cũng hay hơn khẩu hiệu hồi EURO 2008 (“Bầu trời ngày càng xanh màu xanh Azzurro”), nhưng những cảm xúc thực tế từ sân cỏ thì không còn được như xưa nữa. Khi những so sánh với Espana 82 ngày càng trở nên khập khiễng, Criscito không trở thành Cabrini, Marchisio không là Oriali, Gilardino không phải Paolo Rossi và Iaquinta vẫn chỉ là Iaquinta, thì sự tồn tại của Italia ở giải đấu này càng ít được quan tâm. Tôi tin là Italia sẽ thắng Slovakia và vào được vòng 2, nhưng cái cảm giác hơi buồn rầu khi thấy Italia trở thành một kẻ tầm thường 4 năm sau những đêm nước Đức vẫn tồn tại và day dứt. Day dứt như khi một phóng viên Nam Phi tôi đã gặp mỉm cười khi được hỏi những cảm tưởng của anh về Italia. “Italia ư, anh trả lời, pizza, mafia, xe Vespa và Berlusconi”.
Không có chỗ cho Azzurra.
Bài và ảnh:Anh Ngọc (Đặc phái viên của TTXVN tại World Cup 2010, từ Pretoria)
Trong thế giới nghệ thuật giàu tính ẩn dụ và biểu tượng, có những họa sĩ chọn cách kể lại ký ức và khát vọng của mình bằng những hình ảnh nhẹ nhàng, bay bổng mà đầy sức gợi. Họa sĩ Dương Xuân Quyền là một người như thế. Triển lãm đánh dấu chặng đường 15 năm lao động nghệ thuật của họa sĩ, mang tên “Những chiếc lông công” – không chỉ là nơi hội tụ của sắc màu, không gian và ánh sáng, mà còn là tiếng nói thầm lặng nhưng đầy bản lĩnh về tình yêu, bản ngã và sự thấu hiểu giữa người với người.
Ngày 14/7, thông tin từ Bộ Công an cho biết, Văn phòng Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an đã ra Quyết định khởi tố vụ án hình sự về tội "Đưa hối lộ và Nhận hối lộ" xảy ra tại Cục An toàn thực phẩm thuộc Bộ Y tế và các công ty có liên quan trên địa bàn thành phố Hà Nội và các tỉnh, thành phố trên toàn quốc; khởi tố 18 bị can.
Ngày 14/7, Công an thành phố Hà Nội cho biết, Phòng Cảnh sát Điều tra tội phạm về ma túy vừa triệt phá đường dây mua bán ma túy do một đối tượng đang điều trị tâm thần cầm đầu.
Trong một mùa Hè đặc biệt khi cả 3 đội bóng lớn nhất Italy đều đối mặt với những dấu hỏi lớn trên ghế huấn luyện, sự trở lại đầy kỳ vọng của Max Allegri tại Milan, 14 năm sau khi ông giúp đội bóng này giành Scudetto 2011, giành nhiều sự quan tâm hơn cả.
Để tổ chức bữa ăn bán trú tại các trường công lập trên địa bàn thành phố Hà Nội trong năm học 2025-2026, cùng các đơn vị, sở, ngành, thành phố giao Sở Giáo dục và Đào tạo, UBND các phường, xã, rà soát cơ sở vật chất, điều kiện cần thiết đáp ứng yêu cầu tốt nhất phục vụ tổ chức bữa ăn bán trú cho học sinh.
"Phải khẳng định vai trò của xã trong không gian phát triển mới". Đó là thông điệp của Tổng Bí thư Tô Lâm khi tham dự và phát biểu tại Đại hội Đại biểu lần thứ I của Đảng bộ xã Nghĩa Trụ (Hưng Yên).
Ngày 14/7, nhóm công tố viên đặc biệt do ông Min Joong Ki đứng đầu đã tiến hành một loạt động thái trong khuôn khổ cuộc điều tra các cáo buộc liên quan đến cựu Đệ nhất phu nhân Hàn Quốc Kim Keon Hee, gồm khám xét nhiều địa điểm, xin lệnh bắt giữ và triệu tập các nhân vật cấp cao trong giới doanh nghiệp.
Không chỉ có lợi thế chủ nhà, U23 Indonesia còn triệu tập một đội hình khá mạnh với nhiều tuyển thủ quốc gia để quyết tâm chinh phục giải vô địch U23 Đông Nam Á 2025.
UNESCO đã chính thức công nhận Vườn quốc gia Hin Nam No là Di sản thiên nhiên thế giới liên biên giới cùng với Vườn quốc gia Phong Nha - Kẻ Bàng của Việt Nam.
Vietravel Airlines cho hay, hãng đang tích cực xử lý tàu bay sau sự cố va chạm với chim trên chuyến bay mang số hiệu VU302, khởi hành từ Phú Quốc (PQC) – TP. Hồ Chí Minh (SGN) vào tối 13/7.
Ngày 14/7, Công an phường Tân Bình phối hợp cùng Tổ địa bàn Công an Thành phố Hồ Chí Minh vừa xác minh, giải cứu thành công trường hợp một nam thanh niên nghi bị bắt cóc "online" trên địa bàn.
Đội tuyển bóng chuyền nữ Việt Nam, với nòng cốt là nhiều cầu thủ trẻ đã thua trắng 0-3 trước đội chủ nhà U21 Trung Quốc ở lượt trận thứ hai giải bóng chuyền quốc tế Shanghai Future Stars 2025.
Chiều 14/7, Cục Cảnh sát Quản lý hành chính về trật tự xã hội (C06, Bộ Công an) tổ chức Lễ công bố các tiện ích trên VNeID và một số nội dung học liệu trên nền tảng bình dân học vụ số.
Quần thể Di tích và Danh thắng Yên Tử - Vĩnh Nghiêm - Côn Sơn, Kiếp Bạc, với Phật giáo Trúc Lâm làm cốt lõi - được thành lập vào thế kỷ XIII bởi các vua nhà Trần, đặc biệt là vai trò của Phật hoàng Trần Nhân Tông.
Một không gian nghệ thuật đầy hoài niệm, sâu lắng và đậm chất thơ đang được giới thiệu tới công chúng Thủ đô qua triển lãm “Những chiếc lông công” của họa sĩ Dương Xuân Quyền. Đây là dấu mốc đặc biệt, đánh dấu 15 năm hoạt động nghệ thuật của anh.
Một cuộc gặp gỡ của những cá tính nghệ thuật. Một không gian trưng bày đầy màu sắc, đa chất liệu và đa chiều cảm xúc. Triển lãm nhóm “Hành trình” lần thứ 6 không đơn thuần là sự tổng hòa của hơn 50 tác phẩm, mà là sự cộng hưởng của 8 con đường sáng tạo – mỗi người một thế giới, một tiếng nói riêng biệt.