03/12/2016 22:24 GMT+7 | Thế giới
(giaidauscholar.com) - Năm 1967, khi chiến tranh leo thang miền Bắc, cha mẹ tôi được cử sang Cuba du học như hàng ngàn thanh niên thời bấy giờ... nhận nhiệm vụ học tập để xây dựng đất nước sau chiến tranh.
Tôi lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ và được ru hời bằng vô vàn những kỷ niệm đẹp về một hòn đảo xa lạ mà vô cùng gần gũi - CUBA.
Năm 2000 tôi được nhận học bổng của chính phủ cuba, bắt đầu 1 trang mới của cuộc đời, ở đất nước vừa xa lạ vừa thân quen...
5 năm sống và học tập ở hòn đảo ấy, tôi đã đặt chân đến nhiều vùng đất mới, làm quen với biết bao người dân hiền lành và tốt bụng... Họ sẵn sàng nhường tôi bát cơm với súp đậu đen cuối cùng... họ sẵn sàng nhường tôi góc giường ọp ẹp bên trái nhà... họ sẵn sàng chăm sóc tôi khi tôi đau ốm không có người thân bên cạnh...
Tác giả Dương Lan Anh
Năm 2002, tôi bị tai nạn đâm xe ô tô trong đêm ở đường quốc lộ... 3 người bạn Ả rập đi cùng chuyến xe được kịp thời khiêng đến bệnh viện và được cứu sống, tôi may mắn hơn họ vì tự bò ra được khỏi xe... Trên mấy chục km trên đường đi cấp cứu tại Sancti Spiritud tôi đã nghĩ mình sẽ không có cơ hội trở về đất mẹ... Nhưng tôi ấm lòng vì trong cái cabin xe tải cũ kỹ và ọp ẹp ấy, có 1 người mẹ Cuba đã vỗ về an ủi và chăm sóc tôi tới khi bạn bè của cha mẹ tôi tới...
Năm 2003 tôi lại được mang đi cấp cứu tại 2 bệnh viện ở Matanzas, 1 ở La Havana và 2 Santa Clara... nơi tôi phải trải qua 1 cuộc phẫu thuật gấp... và chỉ thêm khoảng 1 ngày nữa thôi... máu trong ổ bụng sẽ gây hoại tử...
Không cần biết tôi là ai, không cần trình thẻ sinh viên, cũng không cần phải là sinh viên của trường đó... nhưng xe cấp cứu hoặc ô tô của nhà trường nơi tôi dừng chân đều sẵn sàng lên đường. Trong bệnh viện họ cũng chỉ hỏi tên tuổi và quốc tịch...
Và khi tôi nức nở trong phòng chờ phẫu thuật bởi sự sợ hãi và cô đơn, các bác sĩ thay nhau an ủi tôi và đặc cách cho cô giáo tôi vào làm công tác tư tưởng... Cô giáo và cả gia đình lớn của cô thay nhau chăm sóc tôi trong bệnh viện cũng như ở nhà cho tới khi tôi được cắt chỉ. Tôi không biết, cũng chẳng hỏi các bác sĩ đã tiếp bao nhiêu máu cho mình... chỉ biết ca mổ kéo dài khoảng 3 tiếng và tôi vẫn như 1 tàu lá xanh xao khi xuất hiện trước cổng nhà cha mẹ sau 1 tháng tẩm bổ hết mức...
Ơn NGƯỜI và NHÂN DÂN CUBA cả cuộc đời này! ƠI TỔ QUỐC THỨ 2 của tôi!
HÃY YÊN NGHỈ!!!
CON MUCHO AMOR!!! Tôi đã viết như vậy vào sổ tang NGƯỜI, hôm 28/11/2016.
Dương Lan Anh (cựu sinh viên Việt Nam ở Cuba)
Thể thao & Văn hóa Cuối tuần
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất