07/04/2011 11:47 GMT+7 | Champions League
Một chu kì đã kết thúc sau 5 năm
Ngạc nhiên chưa, Leonardo, người đem đến cho Inter thứ bóng đá đẹp nhất trong những năm qua, đã cùng Inter thực hiện một trong những cuộc lội ngược dòng đẹp nhất trong lịch sử Serie A, giờ trở thành một kẻ tội đồ, bởi trong 3 ngày, đã giết chết luôn mùa giải lẽ ra phải nằm trong số những mùa ấn tượng nhất 10 năm qua. Đêm derby, những sai lầm và “phổi bò” chiến thuật ngay từ khi sắp xếp đội hình ra sân đã khiến Inter thua trắng 0-3. Ba đêm sau đó, cũng San Siro, lần này ở Champions League, một lần nữa sự ngây thơ chiến thuật của Leo và những sai lầm nghiêm trọng của hàng thủ đã đào cái xác dưới mồ ấy lên để băm vằm nó thêm một lần nữa, lần này nặng nề hơn.
Bạn có thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra ở đêm derby nếu Robinho không thất bại trong việc trở thành Vua phá lưới chỉ trong 90 phút, nếu cú sút của Van Bommel không trúng xà ngang; điều gì sẽ xảy ra nếu 2 cú sút khác của Schalke không trúng cột dọc trong thảm họa San Siro ấy? Inter Leo bây giờ không khác Milan Leo cách đây một năm: không phải những con kiến cần mẫn xây đắp thắng lợi, mà như những con ve sầu chỉ biết hát đến mức đứt thanh quản mà chết. Thứ “bóng đá tình yêu” của Leonardo rõ ràng là để giải trí, và giải trí cả cho các đối thủ. Calcio đã từng bị choáng ngợp bởi thứ bóng đá tấn công tự sát của Zeman. Giờ đến bóng đá tự sát của Leo.
Không nghi ngờ gì nữa, đấy là một thất bại lịch sử, không phải chỉ vì phương diện tỉ số (Inter chưa bao giờ thua nhiều đến thế trước một đội bóng Đức ở San Siro), mà còn là sự kết thúc của một chu kì kéo dài 5 năm, bắt đầu từ vụ Calciopoli đưa họ lên đỉnh cao vinh quang, với một loạt danh hiệu quốc gia và quốc tế, với đỉnh cao Madrid tháng 5/2010, để rồi trong 3 ngày vứt đi hầu như tất cả. Khó có thể với tới Scudetto lần nữa. Bảo vệ chiếc cúp Champions là điều chắc chắn không thể. Dưới tay Leo, Inter “chỉ” thua có đúng 5 trận (Udinese, Juve, Milan ở Serie A và Bayern, Schalke ở Champions), nhưng 2 trận thua gần nhất đã kết thúc chương cuối của một câu chuyện lịch sử, một thời kì đã chờ đợi gần nửa thế kỉ đang đóng lại, không biết bao giờ mới lại mở ra.
Vĩ đại trong cả cách thua
Thật khó có thể nhận ra những nhà vô địch với Mourinho một năm về trước, nhưng điều có thể tin được, là nếu Mourinho vẫn còn ở San Siro, ông cũng không thể ngăn một thất bại khi trong thời điểm then chốt của mùa bóng, những thiên thần hộ mệnh ở hàng thủ như Samuel và Lucio không có mặt, Milito chống nạng nhiều hơn thi đấu, Maicon chỉ là cái bóng của một anh chàng Maicon thực sự, Eto’o không phải lúc nào cũng là đấng cứu thế, và J.Zanetti, người đứng đầu cái nhóm nổi loạn đã đá bay Benitez hồi tháng 12, không biết làm gì hơn là an ủi các đồng đội…
Benitez, người dù sao trước khi ra đi cũng giành được một danh hiệu, chức VĐTG các CLB, danh hiệu có lẽ là cuối cùng của kỉ nguyên Inter vừa đóng lại, cũng có lí khi chỉ trích công khai Moratti về những lời hứa hẹn tăng cường lực lượng không được thực hiện từ mùa hè trước để gia cố cho một đội bóng đã bị vắt kiệt sức sau một mùa bóng phi thường (Mascherano không được nhóm Argentina trong đội chấp nhận, Kuyt không đến, Ranocchia chỉ xuất hiện vào tháng 1/2011). Leo, người thay Benitez, đã tạo nên cuộc lội ngược dòng trong 3 tháng qua, đã lên đỉnh cao ở Arena và tạo ra cảm giác rằng anh “đã lớn”, đã không kiểm soát nổi tình hình ở Inter sau khi kì nghỉ cho ĐTQG thi đấu kết thúc. Nhưng giờ là lúc anh chịu búa rìu dư luận về những sai lầm nghiêm trọng về chiến thuật và tư tưởng tấn công ngây thơ của mình. Bóng đá của Leo là để cống hiến, không phải để đoạt các danh hiệu.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Inter cũng vẫn vĩ đại, như cái cách họ đã chinh phục cú ăn ba ở mùa trước, vĩ đại cả trong cách họ đã thua Schalke, và các interista, dù thế nào cũng vẫn sẽ yêu họ, theo cái cách mà Mina đã hát trong “Grande grande grande”: “ta yêu người, ta ghét người, ta yêu người”…
Anh Ngọc
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất